Chưa bao giờ mình hết thương nhau
Rồi vài ba mươi năm sau Ngôi nhà màu xanh bức tường vôi nhiều vệt màu loang lổ Em cũng đi qua hết buồn vui, đau khổ Để biết tim mình chỉ vẻn vẹn có anh Rồi cũng hết tuổi xanh Hết từng đêm khóc thầm ướt gối Chỉ còn lại nơi góc nhà mỗi tối Ấm tiếng cười của hai mái tóc pha sương Rồi chúng mình vẫn thương Từ lúc tóc em xanh, đôi bờ vai anh vững chãi Qua bao nhiêu mệt nhoài, mê mải Tóc bạc, vai gầy mình vẫn cứ thương nhau Rồi nhiều năm về sau Đóa hồng vàng anh trồng vẫn nở Bất chấp nắng sương, bất chấp mùa gió trở Như tình yêu hai đứa chẳng phai màu Rồi cũng hết khổ đau Rồi cũng sẽ về cùng cát bụi Nhưng giữa cuộc đời trần trụi Chưa bao giờ mình hết thương nhau. [Sưu tầm]