Đâu phải bởi mùa Thu

Nauy mùa này buồn quá anh nhỉ!

Mấy dạo thu trước nắng vàng tươi lấp lánh trên những đám lá thu thì thào. Khi mà ai cũng muốn nắm tay người thương đi dạo vào lúc hoàng hôn buông, những ngày cuối tuần. Hay chỉ đơn giản ngồi trên đám lá vàng thì thầm to nhỏ về ngày hôm qua của nhau, ngắm những chiếc lá lơ lửng trên cây mà hạnh phục vẽ lên cả khuôn mặt. Mấy mùa thu trước, ấm áp, đẹp đẽ, em chạy nhảy trên con đường dài đầy lá, lang thang trong những công viên rộng lớn, trong trẻo và bình yên ở nước Đức thân yêu và đầy tôn kính.

Thu này chẳng phải thu anh nhỉ, mưa dầm mưa dề. Kể từ lúc quay lại đây, mặt trời ương bướng chưa bao giờ chịu ló ra sau những đám mây nặng trĩu để chào em gái nhỏ. Trời xám xịt một màu đông ảm đạo, từng đợt gió rít lên khiến những chiếc lá tội nghiệp chưa kịp khoe sắc thu là vội chao đảo rơi trong mưa gió. Những hàng cây nối dài xác xơ, lèo tèo mấy đám lá nửa vàng nửa xanh còn sót lại như một sự thách thức.

Trên đường ai cũng mang trong mình tâm trạng hối hả, đi nhanh nhanh để trở về cái tổ ấm - đúng theo nghĩa đen của nó. Thời tiết khắc nghiệt vậy đó, nhưng trên những chuyến xe bus lướt qua khu rừng dọc con đường đến đường, thì vẫn còn đâu đó cái vẽ đẹp quyến rũ của mùa thu. Em vẫn ngẩn ngơ ngắm khóm cây vàng đỏ. Vẫn ngoái đầu lại cố bám theo một cây phong lá đỏ rực bên đường. Anh nhìn em và chỉ cười "ngao ngán".

Thu dẫu có buồn nhưng chỉ là những cảm xúc thoảng qua trong cuộc sống bận rồi này để làm đời ta thêm thi vị thôi phải không anh? Rồi thu sau, sau nữa lại đẹp đẽ...

Em hỏi anh sao thu này buồn thế
Anh nhẹ nhàng đây đâu phải mùa thu.

Comments

Popular posts from this blog

Cách làm kho quẹt

Chè bưởi

The Rose